“Khi bạn muốn bỏ cuộc, hãy nhớ lí do khiến bạn bắt đầu” – Tâm sự của du học sinh Canada
5955
Khi bạn muốn bỏ cuộc, hãy nhớ lí do khiến bạn bắt đầu!
Hi mọi người!
Mình tới Canada vào đầu tháng 8.2017. Mình đi theo diện CES nên thủ tục cũng khá nhanh chóng. Gia đình không phải thuộc dạng khá giả và với mình (lúc sắp tốt nghiệp cấp 3) việc du học là một thứ gì đó rất xa xỉ. Vì mình biết để đi được thì ba mẹ phải gồng mình và hi sinh nhiều như thế nào. Khi ba mẹ nói sẽ cho mình du học, mình rất vui và quyết tâm rất nhiều, từ việc tự lên Hà Nội thuê trọ học Ielts, tự đi nộp hồ sơ và khám sức khỏe, mọi thứ mình cố gắng tự làm để ba mẹ đỡ vất vả. Ngày lên đường ra sân bay, suốt chặng đường chẳng thấy buồn hay nhớ nhung gì cả. Ba thì chẳng nói lời nào, kiểu “đi lẹ đi cho tao về ngủ” ?)) còn mẹ thì chắc chụp được hẳn một cuốn album ảnh. Theo dòng người đi soát vé, quay đầu lại nhìn mẹ thì mẹ vẫy ”còn sớm, ra đây một lát đi con”, mình lắc đầu “ thôi” và rồi đi luôn. Có thể các bạn nghĩ mình hơi mất dạy ) nhưng mình sợ nếu mình quay lại thì mình sẽ khóc mà ko nín được mất.
Bước chân lên đất nước này, mình xác định sẽ tự lo liệu mọi thứ cho cuộc sống. Làm quen đường xá, lập kế hoạch chi tiêu, đi chợ nấu ăn rồi ti tỉ thứ. Tuy khó khăn nhưng may mắn là cũng gặp được nhiều người tốt giúp đỡ. Và thế là cũng đã 3 tháng trôi qua ở đất nước này rồi. Từ một đứa không thích bắt chuyện trước, lầm lì ít nói, suy nghĩ còn khá đơn giản, mình thay đổi 180 độ, cởi mở và có phần già dặn hơn. Rồi mình nhận ra, trước khi đi quyết tâm bao nhiêu, tự có những tuyên bố ngông cuồng rất nhiều. Nhưng khi đã trải qua, thì mới thật sự kiểm chứng được lời mình nói
“Mình nhớ nhà quá!”
Việc nói ra câu này khiến mình thấy mình rất yếu đuối, nhưng thật sự mình chỉ muốn nói ra thôi, nói cho lòng nhẹ nhõm, cho vơi đi chút buồn.
Càng ngày càng thấm thế nào là du học.
Du học là mỗi buổi sáng, cảm giác đầu tiên là sự cô đơn. Ngó qua khung cửa sổ thấy khí trời lạnh buốt và biết mình có một ngày dài để chiến đấu. Thoáng chốc suy nghĩ trong lòng “ráng lên nào, sống vì tương lai”.
Du học là cơm trắng ngon hơn Subway ?), pizza không bằng bánh mì. Đi nhà hàng nhìn menu đủ thứ hấp dẫn nhưng vẫn không bằng món ngon của mẹ.
Du học là những khi có chuyện rất vui, muốn gào thét đùa vui nhưng rồi nhận ra quanh mình không ai quan tâm cả.
Du học là chỉ được nhìn gia đình qua khung webcam nhỏ xíu, là được thấy nhóc em lớn lên qua ảnh chụp, là khi muốn nói rất buồn nhưng lại thay bằng chữ “con không sao”.
Du học là điện thoại và laptop dường như nắm giữ cả Việt Nam của tôi trong đó.
Du học là đi học ở xa, đi học ở rất xa, đi học ở rất rất xa.
Du học là lớn lên.
Du học là sẽ có ngày bật khóc…
Sắp tới sẽ là cái Tết xa nhà đầu tiên của mình, chắc mình không dám vào Fb vì nhìn cảnh mọi người sắm sửa rồi chuẩn bị đi chơi, ai cũng rạng ngời, khiến mình buồn và nhớ nhà hơn nữa. Mình chỉ mong thời gian sẽ qua nhanh và mình sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua nó. Post cũng dài nên mình viết đến đây thôi. Đây là lần đầu tiên mình viết nên có dở thì cũng mong mọi người bỏ qua. Chỉ muốn nhắn với các bạn những ai có ý định, sắp qua hay đang du học thì sẽ luôn kiên định với quyết định của mình “Khi bạn muốn bỏ cuộc, hãy nhớ lí do khiến bạn bắt đầu”
Chia sẻ từ bạn Trần Mỹ Hằng – Du học sinh Canada tại Toronto
Xem thêm Lê Thị Thùy Trang – Cô gái 9X xứ Huế chinh phục thành công visa Canada