Năm hết Tết đến là khoảng thời gian xum vầy của bao nhiêu gia đình, người thân. Những tiếng cười đùa, những bữa liên hoan ấm áp đầu năm, những cuộc vui chơi để đón chào một Năm Mới An Lành.
Nhưng đằng sau đó, còn phảng phất bao nhiêu những mảnh đời bất hạnh “ cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc”. Quanh năm vẫn mái nhà đơn sơ ấy bên những mâm cơm nguội lạnh, chưa một lần biết đến những cuộc vui chơi, những bữa cơm đầy đủ bên mái ấm gia đình. Đã lâu lắm rồi họ không còn cảm giác mỗi khi Tết đến Xuân về với những bộ quần áo mới đi chơi Xuân, những mâm cao, cỗ đầy trong ngày giao thừa. Chỉ có vậy thôi! Mâm cơm nguội lạnh cùng với những món ăn đơn sơ ngày nào.
Chúng tôi, những người làm báo có cuộc hành trình đi từ làm thiện với Công ty tư vấn du học Vinahure. Cách Hà Nội khoảng 40km, thị xã Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc được nhiều người biết đến với khu nghỉ dưỡng Hồ Đại Lải khá xinh đẹp và yên bình. Mọi người đến đây để nghỉ dưỡng sau những ngày làm việc căng thẳng, mệt mỏi. Nhưng ít ai biết rằng, tại những khu nghỉ dưỡng yên bình đó còn rất nhiều những gia đình có hoàn cảnh khó khăn cần chung tay giúp đỡ. Men theo con đường từ UBND xã Ngọc Thanh lên đèo Nhe – Một địa danh được nhiều người biết đến ở thôn Thanh Lộc, xã Ngọc Thanh – Thị Xã Phúc Yên – Tỉnh Vĩnh Phúc, chúng tôi tìm đến gia đình bà Nguyễn Thị Đồi, năm nay đã gần 80 tuổi.
Vừa đặt chân xuống ô tô, đập ngay vào mắt chúng tôi là ngôi nhà 3 gian lụp sụp, đã được xây dựng từ rất lâu mà chưa một lần tu bổ và những bức tường gạch được thay bằng những cành cây khô lâu ngày dựng lên. Ngoài trời những hạt mưa vẫn đang lất phất rơi, Tôi cảm nhận cuộc sống nơi đây khá yên bình và tĩnh mịch. Bước vào nhà một không khí ảm đạm như bao trùm lên quang cảnh. Tôi không biết đây có phải là ngôi nhà hay không nữa? Không có một cái gì đáng giá. Những hàng mái ngói ngày nào giờ đã không còn lành lặn thay vào đó là những khoảng trống trên mái nhà. Có lẽ những khoảng trống đó như những tia hy vọng mong manh muốn có được một cuộc sống no đủ của những gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Tiếp chúng tôi bà Nguyễn Thị Đồi với đôi mắt không còn nhìn rõ ai quen vì tuổi già và cuộc sống khổ cực. Bà hiện sống cùng 2 người con gái và 2 cháu ngoại mồ côi cả cha mẹ. Nhìn khuôn mặt các chị hiện lên sự khắc khổ và điều quan trọn hơn cả là 2 chị đều không thể tự lao động kiếm tiền như những người phụ nữ khác. Năm miệng ăn của gia đình chỉ trông chờ vào những đồng trợ cấp hộ nghèo của Nhà Nước cùng với mấy sào ruộng. Khi được nhận những món quà đầy ý nghĩa từ Công ty Vinahure cùng những nhà hảo tâm quyên góp gồm chăn ấm, quần áo, túi quà tết, gạo nếp….Tôi thấy niềm hạnh phúc hiện rõ lên từng gương mặt của các thành viên trong gia đình. Có lẽ Tết năm nay gia đình bà sẽ được ấm áp và no đủ hơn.
Nhìn những ánh mắt ngây thơ của trẻ em mà trong chúng tôi trĩu nặng, không biết bao giờ cuộc sống của những gia đình như thế này sẽ được khá hơn. Khi được hỏi về mong muốn sau này, bà chỉ gói gọn trong một câu : “ hy vọng con cháu sau này không phải khổ như mình nữa”. Những giọt nước mắt của bà như hằn sâu trong lòng chúng tôi, những người làm báo phải cố gắng nhiều hơn nữa để xã hội chung tay giúp đỡ những “ mảnh đời bất hạnh”. Chia tay gia đình bà mà lòng chúng tôi tôi còn phảng phất nhiều nỗi buồn khó tả.
Bánh xe ô tô tiếp tục lăn dài trên đường đưa chúng tôi đến thăm gia đình Bà Nguyễn Thị Sắc – năm nay đã 70 tuổi tại thôn Thanh Cao, xã Ngọc Thanh, thị xã Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc. Gia đình bà có hai mẹ con, hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Cả hai mẹ con không có đủ sức khỏe để lao động, con gái bà thần kinh và hiện nay Bà đang sống một mình lang thang không nơi nương tựa. Tuy đã gần bước sang tuổi 70, nhưng bà vẫn một mình trong căn nhà trống vắng không có một thứ gì đáng giá chỉ vỏn vẹn chiếc giường cùng với chiếc chăn đơn sơ giúp bà tránh cái rét buốt vào những đêm đông giá lạnh. Cuộc sống hàng ngày của bà chỉ dựa vào những đồng trợ cấp hộ nghèo của Nhà Nước và bà con hàng xóm láng giềng giúp đỡ.
Chia tay 2 gia đình trở về Hà Nội mà trong lòng chúng tôi mang nặng một nỗi niềm, một ước mơ, một hy vọng sau này ở bất cứ nơi đâu trên đất nước Việt Nam sẽ không còn quá nhiều những hoàn cảnh khó khăn và vất vả như gia đình bà Đồi và bà Sắc nữa.
TH/ Nguyễn Quân